Trong điện thoại có vài tin nhắn anh đang ngã giá với cave, họ đã hẹn nhau tại một khách sạn.
Từ nhỏ ba đã bỏ rơi mẹ con tôi để theo người đàn bà khác chỉ để được định cư ở nước ngoài. Tôi cứ ôm thắc mắc trong lòng, tại sao những đứa trẻ khác được ba đón đưa lúc tan trường, ba bồng bế đi chơi, còn tôi lủi thủi chơi với đám con trai chung xóm bởi mẹ chẳng bao giờ nhắc đến ba, đến lý do vì sao ba không hiện hữu bên cạnh. Cho đến khi nhận thức được ít nhiều, tôi hiểu đó là nỗi đau mẹ không muốn chạm đến. Mẹ chỉ muốn tôi biết trên đời này tôi có duy nhất mình mẹ, không còn ai khác.
Tuổi thơ của tôi như thế trôi qua cho đến cái ngày ấy, khi tung tăng từ trường về, thấy trong nhà sao nhiều người quá, còn có bao nhiêu thức ăn ngon mà chỉ khi tiệc tùng, cúng giỗ mới nấu. Một đứa háu ăn như tôi, thấy đồ ăn ngon vậy thì sáng mắt, ăn hết cái này tới cái khác, quên chưa hỏi lý do hôm nay là ngày gì vui vậy. Khi sực nhớ ra, hỏi các dì nhưng chẳng ai trả lời tôi, trái lại còn nhìn với ánh mắt thương hại. Ai đó trong số họ nói rằng: "Mày có ba mới rồi, hôm nay ông ấy về ở đây với mày, từ giờ mày qua phòng tao ngủ đi". Tôi chạy vội vào phòng dì cố trấn an đó chỉ là lời nói đùa, nhưng hỡi ôi, một cái giường nhỏ đặt bên cạnh cái giường lớn của dì, tôi đứng chết trân.
Thời gian cứ thế trôi cho đến khi tôi gặp chồng lúc 27 tuổi, quen và yêu nhau chỉ hơn một năm chúng tôi đã tiến tới hôn nhân. Anh lúc trước là người điềm đạm, hiền lành, rất chịu khó làm ăn. Tuy ngoại hình không đẹp, lương không cao, nhà không giàu nhưng tôi không cần gì mấy thứ đó, chỉ cần niềm tin, sự chung thủy, và cả sự tôn trọng; có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít.
Cuộc sống hôn nhân màu hồng đâu chẳng thấy, chỉ thấy tương lai tôi phải đối mặt với mẹ chồng khó tính, một người chồng chỉ biết nghe theo lời mẹ. Tiền bạc anh rạch ròi với tôi, tiền cưới là của anh vì anh bỏ tiền ra làm đám cưới, tiền đi làm là của riêng anh, đừng can thiệp vào. Tôi hụt hẫng vô độ vì phải góp gạo nấu cơm chung hàng tháng, chẳng khác đây là cái nhà trọ trước kia của tôi. Rồi chúng tôi có con như bao cặp đôi khác, mọi việc lại trở nên khó khăn hơn, đối với anh và nhà anh thì phụ nữ phải lăn trong bếp và làm như osin trong nhà, mặc dù tôi cũng phải đi làm giờ hành chính như ai.
Một đứa con tạm chấp nhận được, vì chồng con mình phải lo chứ ai lo cho mình. Rồi tôi mang thai đứa thứ 2, tính đến nay cũng được hơn 5 tháng, vậy mà những lúc ốm đau nào có nghe hỏi han được câu nào, những lúc thèm ăn vặt phải năn nỉ mới được chở đi. Một đống ngày kỷ niệm vứt đi hết, tốn kém, để dành tiền cho con cái. Đối với người ngoài, ai nhờ vả thì anh lăn xả, hăng hái, dậy sớm tinh mơ, mua này mua nọ cho các chị trong công ty, tôi được một lần như vậy cũng phải phước ba đời mới có.
Khi vợ con đau bệnh cần khám bác sĩ, chồng tôi sẽ ưu tiên bạn bè và những chầu nhậu trước, sau đó thì đi làm, rồi mới đến lượt chúng tôi được quan tâm. Tôi sẽ vẫn nhịn miễn sao con được hưởng đầy đủ tình yêu của cha mẹ, được ăn học đàng hoàng, quan trọng chồng tôi vẫn một lòng chung thủy. Thế mà cho đến hôm qua, mọi thứ như vỡ vụn, niềm tin của tôi đối với anh đã tan biến khi tôi nhìn thấy một chiếc điện thoại khác trong túi quần anh mặc đi làm. Tôi phát hiện ra cái điện thoai riêng, trong đó đang có vài tin nhắn ngã giá với cave, họ đã hẹn nhau tại một khách sạn. Đó là lý do hôm nay anh về trễ, áo quần xộc xệch, mệt mỏi. Vậy là niềm tin, sự chung thủy và tôn trọng trong một thoáng đã biến mẩt.
Cả đêm trằn trọc không ngủ được, tôi không biết cuộc sống sau này phải như thế nào, đối mặt với việc này ra sao, chẳng ai giúp đỡ tôi cả. Tôi chẳng dám kể cho ai. Nếu như không có con, tôi sẽ làm đơn ngay tức khắc mà không hề suy nghĩ, bởi đó là thứ tôi ghét nhất. Nhưng giờ hai đứa con, chúng sẽ sống sao nếu thiếu hụt tình cảm giống tôi lúc nhỏ, sẽ như thế nào nếu tôi hoặc anh đi bước nữa?
Về kinh tế, tôi không có khả năng để nuôi nổi chúng nhưng nếu bỏ lại chúng cho chồng tôi không đành lòng. Tôi thương chúng còn hơn cả bản thân, làm sao có thể xa được chúng, thà tôi chết còn hơn. Nói thêm một chút là từ lúc sinh con, chuyện chăn gối tôi không còn hào hứng như trước nhưng vẫn đáp ứng mỗi khi chồng có nhu cầu, luôn tỏ vẻ mình đang hưng phấn. Ai giúp tôi với.
M
Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015
Chồng có điện thoại riêng để ngã giá với gái gọi
Xưởng làm bạt di động Yến Nhi - Hòa Phát hợp tác
- Yến Nhi chuyên nhận thầu các hạng mục bạt xếp di động - Hòa Phát là nhà cung cấp mái che nắng mưa nhà hàng quán ăn nhậu tại Tp.HCM và các tỉnh Miền Đông Nam Bộ + Tây Nam Bộ + Các tỉnh Hà Nội
Hotline : O907.123.866
Email :batdidong@gmail.com
- Yến Nhi chuyên nhận thầu các hạng mục bạt xếp di động - Hòa Phát là nhà cung cấp mái che nắng mưa nhà hàng quán ăn nhậu tại Tp.HCM và các tỉnh Miền Đông Nam Bộ + Tây Nam Bộ + Các tỉnh Hà Nội
Hotline : O907.123.866
Email :batdidong@gmail.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét